Đời doanh nhân mồ hôi hòa nước mắt
 
Anh nâng cốc giữa mùa thu Hà Nội
 
Lời trâm ngâm như gió thoảng qua chiều:
 
“Đời doanh nhân mồ hôi hòa nước mắt
 
Đã bao giờ đong để biết bao nhiêu…”
 
Tôi đâu biết sáng nay anh dậy sớm
 
Chỉ kịp dằn lòng một gói mì tôm
 
Rồi vội vã lao ra đầu phố
 
Gọi cho mình một cuốc xe ôm.
 
 
Tôi đâu biết anh vừa đem nữ trang ngày cưới
 
Cùng với chiếc xe của con gán cho hiệu cầm đồ
 
Ghim tủi nhục, anh lao vào bàn tiệc
 
Cùng với bạn bè cao giọng zô.. zô!
 
Tôi đâu biết có chiều ba mươi tết
 
Anh cắm xe và cắm cả ngôi nhà
 
Trả hết thưởng lương cho người lao động
 
Anh vẫn không quên tặng họ mấy phần quà
 
Tôi đâu biết trong năm chỉ có ba ngày tết
 
Anh được thảnh thơi thoát khỏi nợ nần
 
Mồng bốn tết lại lao đầu vào việc
 
Lại dập dìu chủ nợ đứng ngoài sân…
 
Tôi đâu biết anh chỉ thầm mong ước
 
Có một ngày không điện thoại, email
 
Một mình đến một nơi xa lạ
 
Nằm quay lơ, ngủ một giấc dài…
 
Tôi đâu biết đời doanh nhân cơ cực
 
Chỉ thấy nhà cao, hàng hiệu, xe sang
 
Và mỗi bận thiên tai, bão lũ
 
Lại thấy các anh hô: Xin được sẵn sàng!
 
Nhưng tôi biết doanh nhân như người lính
 
Đã lên yên là chỉ tiến, không lùi
 
Bởi đằng sau các anh không chỉ là tiền bạc
 
Mà còn có biết bao số phận những con người.
 
Tôi còn biết nếu anh nhụt chí
 
Là nhân viên tháng đó không lương
 
Có người già bệnh không có thuốc
 
Có em thơ dang dở chuyện đến trường…
 
Và tôi biết giữa chiều thu Hà Nội
 
Anh nâng cốc bia, đôi mắt mơ màng
 
Tôi biết có bao điều anh đang nghĩ
 
Bởi đời doanh nhân không có phút thư nhàn./.
 
Bùi Hoàng Tám (Theo Dantri)
 
(Tặng Cao Văn Tuấn, Phạm Hồng Điệp và các doanh nhân bạn tôi)